ĂN TƯỚNG CÔNG

Dịch & Edit : mèo hoang tiểu thư

Chương 3.2

Hôm nay ta post luôn ba chương nha

Nghỉ ngơi một đêm, Kinh Vô Tuyết thức dậy từ rất sớm, một phần là do lạ giường không quen chỗ, thêm nữa do nàng muốn ngay lập tức được nhìn thấy tiểu bụi. Hôm qua sau khi ăn tối xong, nàng không kịp giữ tiểu bụi để nó chạy mất, dọa mọi người hoảng sợ, nên Mạc Lân ngay lập tức tịch thu.

Nàng đã gặp hạ nhân, người phụ trách chiếu cố cho Tiểu bụi, sau khi xong xuôi giờ đang đi dạo một vòng quanh Mạc phủ, bỗng dưng, một thanh âm thanh thúy vang lên giữ nàng lại.

”Cô nương, xin cho hỏi Mạc thiếu gia đang ở chỗ nào?”

Nàng dừng hẳn cước bộ, quay đầu lại nhìn thấy một nữ tử tú lệ tay xách cái làn nho nhỏ, “Xin hỏi cô nương, ngươi là ….”

Người vừa tới cũng phát hiện ra gương mặt nàng rất xa lạ, vội vàng tự giới thiệu “Ta tên là A Lệ, ngươi là tân nha hoàn mới tiến phủ có phải không? Trước kia ta chưa gặp ngươi bao giờ?”

“Không phải vậy”. Bởi vì Đông Mai vẫn còn đang ngủ say, Kinh Vô Tuyết không nỡ đánh thức, nên đã tự mình trang điểm tết tóc thành hai bím, xuất môn ra ngoài một mình, hiện tại đã bị ngộ nhận thành nha hoàn.

“Thực sự xin lỗi, vậy ngươi là khách quý  của Mạc thiếu gia đúng không?”

“Tính như vậy có được không nhỉ”.

“Ách, xin hỏi vậy ngươi đã từng nhìn thấy vị hôn thê của Mạc thiếu gia chưa?” Chần chừ một chút, A Lệ quyết định vẫn là nên nắm lấy cơ hội này để hỏi cho rõ ràng điều khúc mắc trong lòng.

Không phải là đang hỏi về mình sao chứ? “Có a!” Nàng mỗi ngày đều nhìn thấy mình mà.

“Đã vậy xin hỏi …. Kinh gia tam tiểu thư bộ dạng trông như thế nào ? Không, ý của ta là nàng là người như thế nào? Tiểu Long nói, nàng trông xinh đẹp tựa như tiên nữ hạ phàm”.

”Ta nghĩ cũng tạm được thôi, Tiểu Long đã nói quá lên rồi. Ngươi chính là tỷ tỷ của Tiểu Long hả?”

“ừm” A Lệ gật đầu khẳng định, rồi vội vàng hỏi tiếp “Vậy cảm giác của Mạc thiếu gia đối với nàng thế nào?”

“Hoàn hảo, tựa như muội muội của mình”. Kinh Vô Tuyết nói xong quan sát sắc mặt A Lệ, không hiểu sao nàng ta lại đỏ mặt như vậy?”

“Thực sao?” Vẻ mặt A Lệ hàm chứa sự xấu hổ đỏ ửng nhưng lại sáng bừng lên, ai nhìn cũng hiểu được là nàng có tình ý với Mạc Lân.

“Đương nhiên rồi, ta và hắn quen nhau đã lâu, hắn còn là đại ca của ta mà”. Xem ra A Lệ rất thân thiết với Mạc Lân. Nghĩ vậy, ngực nàng lại thấy có chút buồn buồn.

“Hắn là đại ca …. Nói vậy chẳng phải ngươi chính là ….”

“xin chào, ta là Kinh Vô Tuyết, ngươi cứ gọi ta Vô Tuyết là được rồi”. Nàng vui vẻ hào phóng báo ra danh xưng của mình.

A Lệ cuối cùng cũng thấy rõ, nàng ta nhìn trông đơn giản như vậy, nhưng thực chất quanh người lại tản mát ra khí chất tôn quý của thiên kim tiểu thư, càng ngắm nhìn nàng, càng thấy nàng có dung mạo mỹ miều khiến người khác không thể rời tầm mắt.

Nàng thật sự xinh đẹp, da thịt trắng nõn như tuyết, chiếc eo nhỏ thắt lại khiến dáng người mềm mại tựa tơ liễu, khi cười thì gương mặt sáng lạn khiến mọi vật phải lu mờ.

A lệ nín thở, nếu nàng chú ý tới cách ăn mặc một chút, chẳng phải sẽ xinh đẹp động lòng người sao. Ngay bản thân nàng là nữ nhi, mà khi nhìn ngắm nàng ta còn cảm thấy như vậy huống chi nam giới. Hơn nữa, nàng chỉ là một thôn nữ quê mùa, sao tranh dành được với nàng ta đây.

“Ngươi không được khỏe hả?” Kinh Vô Tuyết phất phất tay qua lại trước mặt A Lệ.

“A! Thực xin lỗi, Kinh gia tam tiểu thư, ta vừa rồi đã không nhận ra ngươi”. Nàng cúi người hành lễ.

“Không cần câu nệ tiểu tiết như vậy, ngươi không phải là đến tìm Lân ca ca sao? Cùng nhau đi thôi nào!”.

“Không cần đâu, điểm tâm này là do ta tự làm, muốn đem cho công tử ăn, phiền ngươi giao lại cho công tử, ta đi trước”. A Lệ đưa chiếc làn cho Kinh Vô Tuyết, ý muốn ngay lập tức rời đi.

“Từ Từ đã, một khi đã tự tay làm, sao ngươi không đích thân giao cho hắn, thể hiện thành ý của mình?” Kinh Vô Tuyết đẩy trả chiếc làn vào tay A Lệ, “Dù sao đã tới đây thì cũng nên gặp một chút rồi hãy về chứ”.

“Như vậy cũng được sao?” nàng còn chút do dự. Bản thân nàng thực sự rất muốn gặp Mạc thiếu gia, nhưng hắn đã có vị hôn thê xinh đẹp luôn ở bên thế này, gặp không tiện chút nào.

“Không cái gì mà không, đi thôi”. Kinh Vô Tuyết chân thành mỉm cười, “Người còn phải nói với ta những chuyện mới xảy ra nữa chứ, chuyện của A Ngưu cùng A Vượng, còn có Tiểu Long nữa”.

A Lệ nhìn chăm chú tới thất thần, nụ cười thân thiết của nàng càng nhìn càng thấy giống nụ cười của Mạc thiếu gia, tràn ngập ma lực thu hút người khác, làm cho người ta không thể cự tuyệt.

– chúc mọi người cuối tuần vui vẻ –

15 responses »

  1. A Tử says:

    tem
    tks nàng

  2. kate091091 says:

    thanks nhiu nha 🙂

  3. shana says:

    thanks nang, ma nha nang sao vang ve qua vay

  4. haily says:

    thanks nang!

  5. xumuoi304 says:

    thank nàng nha

  6. LovelyJuly says:

    Sao tỷ ấy lại có thể thu hút cả nam lẫn nữ như vậy nhỉ.
    Thanks ss

  7. aizzzzzzzzzzz
    sao nữ nhân cổ đại ai cũng đẹp thế nhỉ
    da trắng, eo thon, nụ cười rạng rỡ
    ta cũng muốn đc như thế :((((((((

  8. tieuboitri says:

    thanks nàng! thời cổ đại không khí trong lành, tốt cho da và cả body nữa nhỉ? >”<

  9. meongox97 says:

    A Lệ là nha hoàn àk

  10. alicedovn says:

    thanks!

  11. thoxitin says:

    Thanks

    Chắc ở trong phòng không nên mới trắng :))

  12. Y Tiểu Quỳnh says:

    thank

Leave a comment